
Mối quan hệ giữa thơ và đời thực
1. Thơ sinh ra từ cảm xúc.
Cũng như văn học, thơ thể hiện cuộc sống bằng hình ảnh. Nhưng hình tượng thơ không phải được xây dựng từ sự quan sát, cái nhìn có chiều sâu, tư duy logic của lí trí mà nó gắn với cảm xúc, với tâm hồn.
“Thơ là người thư kí trung thành của trái tim” (Chủ nhật). Nhắc đến thơ, chắc hẳn tâm hồn ta đắm chìm trong thế giới cảm xúc. Thơ là không khí. Tâm hồn ta là mặt nước phẳng lặng êm đềm. Nếu ngọn gió thơ mạnh đến mức có thể làm rung chuyển cả mặt nước tâm hồn ta, thì đó mới là thơ chân chính.
Nhưng thơ đâu chỉ có thế. Hơn 2000 năm trước, Trang Tử đã có một triết lý tuyệt vời về biển: “Biển là nguồn nước của thế gian mà không cạn, cũng là nơi nguồn nước của thế gian đổ về mà không đầy”. Văn chương cũng như nước, bắt nguồn từ đại dương cuộc đời. Tiếng sóng nước hàng ngày vẫn vang vọng, đưa sóng đời thường vào trang thơ. Những cuộc vận chuyển như vậy không bao giờ dừng lại, giống như mảnh đất thực sự không bao giờ mất đi, khi người nghệ sĩ đến đó để mang nắng gió cho sự sống dưới nước của cây cối. Thơ phải gắn với nguồn sống và nhịp điệu giữa thơ với đời là tâm hồn và trí tuệ của nhà thơ.
Các nhà văn, nhà bình luận thơ xưa và nay đã bày tỏ nhiều quan niệm về thơ. Có người gọi thơ “cảm hứng tinh thần”” (Plato), là “Ngọn lửa của Chúa”, được”điên cuồng thiêng liêng”, “thơ là dòng cảm xúc mãnh liệt tuôn trào”.
Thơ không thuộc về một cõi huyền bí, mờ mịt, hư ảo; Thơ cũng không “một loại trò chơi”, trò đùa tạo động lực. Thơ gần gũi thân thiết biết bao, thơ gắn liền với cuộc đời ta đang sống, thơ phản ánh cuộc sống theo quy luật của văn chương.
Tự luận: Thơ là tiếng nói đầu tiên, tiếng nói đầu tiên của tâm hồn khi chạm vào đời
2. Cuộc sống luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho tâm hồn người nghệ sĩ.
Thơ ca nói riêng và nghệ thuật nói chung luôn bước ra từ cuộc sống, cũng từ hiện thực mà trưởng thành, và từ đó cánh diều nghệ thuật nhờ ngọn gió của cuộc đời mà bay lên. Tiếp tục “Không có thơ giữa một trái tim khép kín” (Chế Lan Viên); “Không có thơ nếu nhà thơ không tìm thấy mối giao cảm với cuộc đời, không tìm thấy mảnh đất màu mỡ để gieo hạt thơ và đơm hoa kết trái”. Lục Du đời Tống, người làm hàng trăm bài thơ, khi sắp chết nói với con trai, lời tâm sự của một nhà thơ cả đời hiểu “ý thơ không thơ”.
Điểm nhấn của những trang đầu tiên của bài thơ đến từ cuộc sống đầy nắng và gió ở đó. Nhà thơ phải đến đó để viết bằng thứ mực chắt lọc từ chính cuộc đời. Song hành với cuộc đời, đó là bản chất thẩm mỹ của văn học, của tác phẩm văn học mà nhịp điệu của nó là nhà văn.
Thơ và đời như nước với cây. Cuộc sống với những biến cố phong phú và phức tạp là vấn đề định hướng và là nguồn thức ăn của văn học. Quay lưng với cuộc đời, bị ám ảnh bởi con chữ, tập câu, mọi giá trị của văn chương chỉ còn là ảo ảnh.
3. Cuộc đời bao la, muôn thuở có thể là nơi cung cấp chất liệu cho Thơ.
“Thơ trước hết là cuộc sống, sau đó mới là nghệ thuật.” (Belinsky) Cuộc sống với hơi thở ấm áp tô điểm cho những câu thơ, nghệ thuật: “Hãy lấy những lời của cuộc sống và đặt chúng trên trang” (Chế Lan Viên). Thơ bước ra từ đời thơ luôn có bóng dáng của đời sống, bóng dáng của con người. Thơ mang buồn, vui, rạo rực. Thơ ca nói riêng và văn học nói chung sẽ tạo nhịp cầu giữa trái tim và trái tim, là nhịp cầu dẫn tâm hồn tìm đến những tri kỷ đồng điệu. Thơ là đời, nhưng thơ không phải là những trang in hình ảnh đời không ngừng nghỉ. Hay như Tố Hữu nói: “Cuộc đời là điểm xuất phát, văn chương cũng là đích đến”